
Vào tuổi mười lăm em biết yêu.
Biết tìm duyên dáng, biết yêu kiều.
Một ngày trời bỗng đổ lệ tuôn.
Em khóc trong mưa một buổi chiều.
Mười lăm trong trắng tuổi ngày rằm.
Tầm xuân vừa hé nụ một bông.
Người vội reo chi sầu, đau, khổ.
Để nát tim yêu phận má hồng.
Tuổi xuân mơ mộng tuổi xuân yêu.
Đã nhuốm đau thương phận nàng kiều.
Hỏi đời còn chi nhiều mơ mộng.
Còn chi mơ ước tuổi đang yêu.
twitter
google+
fb share